BÊN HỒ BETHESDA
.Francis Assisi Lê Đình Bảng.
Không làm sao, tôi lết được xuống hồ
Ba mươi tám năm, liệt giường, liệt chiếu
Nào chõng, giường. Nào băng ca chồng chéo
Cứ đến sau. Chậm, uống nước chân trâu
Người đẩu đâu về, giẫm đạp lên nhau
Khiến thiên thần phải dắt tôi đến chỗ
Tạ ơn Chúa, giữa tận cùng, khốn khổ
Trong thương đau, tôi may phước gặp Người
Xin có một, Người cho hẳn mấy mươi
Cả khi buông xuôi, cõi lòng tan nát
Càng bị bỏ rơi, tôi càng bám chặt
Hai bên đền thờ, nước chảy mênh mông
Ba bề, bốn bên, nam bắc, tây đông
Chỗ đến thắt lưng, chỗ trên đầu gối
Bao nhiêu năm nay, đi đàng tội lỗi
Tôi đâu dám mơ, mình được chữa lành
Là thiên đàng ấy, chỉ thấy trong tranh
Của riêng những bậc đại gia, tỷ phú
Nơi cung cấm, đền đài và biệt phủ
Tôi, kẻ ăn mày, cù bất cù bơ
Bởi thật tình, tôi, cái xác thân trơ
Một mình, chỉ có bè, mà không bạn
Như thửa ruộng khô, bạc màu, hạn hán
Đời có bao nhiêu, mà hững với hờ
Ba mươi tám năm, mơ chỉ là mơ
Ba mươi tám năm, khấn thầm, muốn chết
Đã đếm từng ngày, sức cùng, lực kiệt
Vẫn hoài công, dù chỉ một đường tơ
Vẫn không cách gì, đến được mé hồ
Mấy sải tay, mà nghìn trùng xa cách
Đâu phải núi sông, đò giang, luồng lạch
Cứ ngỡ, phen này, mình lại công toi
Khi không, Người đến, nắm chặt tay tôi…
Thôi, con về đi, bệnh con đã khỏi
Tạ ơn Chúa đã mở tung lòi tói
Tôi được làm người, bay nhảy tự do
Như cánh diều nghiêng, tiếng sáo dật dờ
Con chim bé đã cất mình lên được
Chẳng lẽ, tôi là hạng người bạc phước
Kinh lễ sớm chiều, hôm có, hôm không
Vạ vật qua ngày, gạo chợ, nước sông
Sống nay, chết mai, hoang đàng, bệ rạc
Đường thì mịt mù, tối tăm, xơ xác
Tôi đi tìm và có duyên gặp Người
Đúng vào khi tôi đã hết tin tôi
Cây nến cháy tàn, chỉ còn ngút khói
Tôi là tôi, tật nguyền và tội lỗi
Lạy Thầy, tôi xin đấm ngực ăn năn…
( trích trong Tập Kinh Cầu Mùa)
Tác giả bài viết: Lê Đình Bảng
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn