MÙA TRĂNG VU LAN NHỚ MẸ
Francis Assisi Lê Đình Bảng
Năm ấy, em lên mười mấy tuổi
Tôi từ phố huyện về thăm quê
Trời mưa, mưa mấy ngày, không ngớt
Con nước lên, sâm sấp bậc hè
Nghe thoáng, ở bên bờ giếng, đợi
Đầu vườn, cây khế mới ra hoa
Hình như cơn gió nồm Nam gọi
Đôi sáo nâu về đậu trước nhà
Chúng cũng như mình thôi, vất vả
Nhịn ăn, đâu nhịn được tình yêu
Trời ơi, cái tháng ba năm đói
Mong bếp nhà ai lên khói chiều
Có phải vì em mau nước mắt
Khi không, ra đứng ngóng đầu thôn
Em buồn, tôi cũng buồn lây, nhỉ?
Nom cứ như hai đứa mất hồn
Em biết, tôi mồ côi bố mẹ
Những thèm yêu, thèm nhớ người dưng
Giờ, em ở phía nơi chân sóng
Tôi, đốm sao khuya lạc cuối rừng
Chả biết đến khi nào gặp lại
Mà thời gian đằng đẵng, vô chừng…
Cứ mỗi mùa Vu Lan, cúng quả
Nghe chùa bên mở huệ, tuần chay
Dọc đường ra nghĩa trang, em bảo
“Mẹ ngủ trong gò đất cỏ may
Thành bụi, thành tro than lãng đãng
Vầng trăng tơ mọc giữa ban ngày”
Đà Lạt, Vu Lan 1976
(Trích trong tập thơ Lời Tự Tình Của Bến Trần Gian)
Tác giả bài viết: Lê Đình Bảng
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn