THÁNH GIÁ, LÀM SAO CON VÁC NỔI
●Francis Assisi Lê Đình Bảng.
Tuyết trời, mưa xuống, không về nữa
Thấm đẫm vào tầng sâu, tốt tươi
Để đất ra hoa, chồi lộc mới
Và mùa màng hớn hở, sinh sôi
Hằng hà ơn thánh vô vàn đấy
Nhuần nhã, triệu lần hơn tuyết rơi
Tắm gội linh hồn con đắm đuối
Vì ra ngây dại, mê tơi rồi
Cả khi con lỡ lầm, sa ngã
Lạy Chúa, đừng để con hổ ngươi
Có ngã, ngã vào miền đất sạch
Để làm men, làm muối cho đời
Vì con, sâu bọ nhà Jacob
Có đáng gì, Chúa để mắt coi
Đã mấy mùa hoa xoan tím ngát
Con đi hoang, cạo đầu, bôi vôi
Có người đã chết treo, khô khát
Khát mấy nghìn năm, khát lạ đời
Chúa khát hai nghìn năm, vẫn khát
Là cơn hạn hán”yêu loài người”
Này, em có thấy lòng xao xuyến
Là mận, đào, mơ, cơm nếp xôi
Đăm đắm dâng một lời khấn nhỏ
Cầu xin, hoa rụng, rụng từng đôi
Chiều nay, run rẩy, chân lê bước
Về lại ngày xưa, giây phút đầu
Tiếc những vàng phai và đá nát
Thương cho ai, ngọc vỡ, chìm châu
Tìm đâu, hình bóng xưa xa ấy
Trầm tích, dư vang của một thời
Tự cổ vô thường, tan bọt nước
Còn chăng, vài đốm lửa bên trời
Nhiều phen, con ngớ ra, không hiểu
Trông nước chiều, mênh mang, rẽ đôi
Thánh giá, làm sao con vác nổi
Đường nào xa, bằng đường lên trời
(trích từ trường ca Trong Cõi Vô Ngôn)
Tác giả bài viết: Lê Đình Bảng
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn