VỀ BẾN BỜ NÀO, CHÚA ÔI?
Francis Assisi Lê Đình Bảng.
Về lại ngày xưa,xa viễn khơi ?
Chúa ôi,tít tắp bên kia đời
Có lau khô mắt con nhoà lệ ?
Áo tầm gai rách nát,tả tơi
Chỉ một mình con với Chúa thôi
Mình con trong nỗi chết không rời
Ở nơi yên ắng như thiền viện
Kinh kệ buồn hiu, tiếng mõ rơi
Mỗi một hào quang,một rã rời
Những vàng son xa mã, vua tôi
Ngoài kia,đã tạnh cơn mưa tuyết
Xao xác,canh chày,đêm biếng trôi
Con đã nhìn trong đáy cuộc đời
Trùng trùng bao cay đắng,tanh hôi
Chợt tin gió chướng về ngang đó
Và xế trưa nay,bão mặt trời
Là lúc con quay quắt giữa vời
Tràng giang bờ bãi,mấy chia phôi
Tìm đâu,châu báu trời cho mãi
Hạt gạo,đồng xu ai đánh rơi ?
Đừng bỏ,đừng bỏ con,Chúa ôi
Quanh đây,rào cản,vướng chân người
Vành đai nối tiếp vành đai nữa
Thuyền vỡ,hay lòng mình vỡ đôi ?
Chẳng biết về đâu?Đâu,ngược xuôi
Đi hoài,sao mù mịt chân trời
Mà cây nhân đức chưa ra trái
Xác ở một nơi,hồn một nơi
Núi đá,có bao giờ hết vôi ?
Hỏi rong rêu xanh nụ,xanh chồi
Và em,đã hết thời sinh nở
Ta,nước reo?Hay vừa mới sôi ?
Để thấy đâu,quãng lặng,nốt rời
Đâu là khoan nhặt,nhịp đầy vơi
Càng đi,càng thấy đường thăm thẳm
Bắt bóng,hay ta đang thả mồi ?
Chúa ghé vai gánh vác tội đời
Mà sao con hờ hững,à ơi
Nhởn nhơ như cánh chuồn phơ phất
Khi mặt hồ loang nắng,bốc hơi
Tác giả bài viết: Lê Đình Bảng
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn