CHO CON THEO DẤU BƯỚC CỦA NGƯỜI
Francis Assisi Lê Đình Bảng.
Sau thánh lễ,con bỏ về,mặc Chúa
Còn lại chỗ ngồi,hàng ghế trống trơn
Ngọn đèn chầu buồn,leo lét vàng hơn
Bông hoa úa,rũ tàn,trơ cành lá
Khi không,Chúa trở thành người xa lạ
Tự giam mình trong lô cốt,pháo đài
Phố phường kia,ồn ã bước chân ai
Những quán rượu vẫn đỏ đèn,say ngất
Một tuần lễ,đâu chỉ là Chúa nhật
Vội vàng chi,sao cửa đóng,then cài
Nào,những ai còn nặng gánh đôi vai
Ai khốn khổ,ai nhọc nhằn chồng chất
Chúa bảo con,này mùa gieo,mùa gặt
Mặt trời,mặt trăng,Xuân,Hạ,Thu,Đông
Ra thăm đồng,ra thăm đất,phơi phong
Cuộc sống ấy vẫn từng ngày đắp đổi
Chúa dạy con giục lòng ăn năn tội
Vì bẩm sinh, mang trăm nỗi đoạn trường
Ôi,tội hồng ân đã sớm đau thương
Phải ra sức,tập đi đàng nhân đức
Chúa dạy con phải hãm mình,nhịn nhục
Để bằng lòng chịu sự khó cho nên
Bỏ mình đi,để vâng ý bề trên
Sống và thác,cậy trông Người nâng đỡ
Chúa bảo con,trần gian này,cõi trọ
Quá chênh vênh,như nước lớn,nước ròng
Từ thuở hồng hoang,tổ phụ Adong
Cho đến mai sau,đời đời,kiếp kiếp
Con đâu dám đến gần bên Cửa Đẹp
Ngửa tay xin những vụn bánh,cơm thừa
Là phần ăn của gã Lazaro
Vạ vật trước nhà quan to,trọc phú
Chúa bảo con,sao ngựa quen đường cũ
Dễ chiều theo lời dỗ ngọt,yếu mềm
Mùa chay nào cũng nước mắt,kiêng khem
Sống có xác,mà vô hồn,vô cảm
Có khác chi là bụi tro,tấm cám
Chỉ một hơi may,gợn gió,bay vèo
Xưa,có một người dại dột chết treo
Chết tơi tả,trần truồng,không cơm áo
Cả một bầy đàn hoan hô đả đảo
Chẳng một hồi âm.Đêm tối ba mươi
Họ rủ nhau đi,lũ lượt như rươi...
Bỏ mặc Chúa trong nhà chầu lạnh vắng
Chúa dạy con đi đường ngay,dặm thẳng
Con quanh co,hòng đi tắt,đón đầu
Dậy mà đi,đạp lên xác của nhau
Ai chết,mặc.Miệng kêu gào,hớt hóng
Chúa vẫn khát,vì khô hầu,bỏng họng
Vì quanh đây,đang cấm chợ,ngăn sông
Còn giọt máu nào trong cạnh nương long
Lạy Chúa Giêsu,nguồn ơn Cứu rỗi
Ôi,thánh giá,làm sao con vác nổi
Đi đến nơi,về đến chốn bình yên
Vào cửa ngọ môn,nhà Chúa vững bền
Chờ mưa tuyết từ trời cao rơi xuống
Tác giả bài viết: Lê Đình Bảng
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn