Những viên sỏi ...
Trên ngọn đồi vắng giữa buổi trưa hè, Ngài đứng đó !
Gió hắt lên cái nóng rát bỏng của một vùng cao nguyên
Cái nắng cháy da dường như đang đang cố xé tấm áo của Ngài
Những vệt nứt dài trên men sứ trắng
Aó Ngài tả tơi như áo người hành khất trên vỉa hè
Con ở đây, dưới chân đồi
Ngước nhìn Ngài bằng ánh mắt xót xa
Con muốn chạy đến với Ngài nhưng ...
Đường lên đồi vẫn còn xa quá
Cho dẫu rằng vẫn có đó bóng mát của cây xanh
Con ngập ngừng, e ngại, chân muốn bước nhưng
Lòng còn sợ nóng !
Con thu mình vào bóng râm tự nhủ : Đợi cho trời bớt nắng ... "
Chợt nhận ra quanh chỗ con ngồi
Những viên sỏi ...
Nho nhỏ, trắng trắng, tròn trịa và xinh xắn đến lạ
Và con bắt đầu nhặt.
Con bước xa một chút rồi lại xa một chút ...
Những viên sỏi đầy túi áo, đầy bàn tay của con !
Và ... con ngạc nhiên nhận ra con đang đứng cạnh Ngài
Nép mình vào tấm áo của Ngài để tránh nắng.
Con chẳng ngần ngại buông rơi những hòn sỏi
Để đôi tay có thể chạm đến Ngài
Nhìn những viên sỏi nhỏ xinh lăn dài trên triền dốc
Tim con chợt rung lên - Triền dốc ấy con đã một lần đặt chân bước ?
Vâng, trong tiếng gọi của Ngài, con sẽ đi trên những con đường
Mà tưởng chừng như con không thể - bằng cách nào ?
Chỉ có Ngài mới biết ...
Người con phương xa
Tác giả bài viết: Người con phương xa
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn