MẸ ƠI THÁNG MƯỜI

Thứ tư - 29/09/2021 19:22
MẸ ƠI THÁNG MƯỜI



MẸ ƠI THÁNG MƯỜI

 

Tháng mười đến, chưa qua ngày giãn cách
Gió giao mùa mây bàng bạc xa xăm
Chút heo may sao trăng nghẹn đêm rằm
Ngày tháng mười nên “chưa cười đã tối”.

 

Thời gian đến, thời gian qua rất vội
Gần cuối năm rồi covid chẳng đi nhanh
Khắp đó đây dịch bệnh vẫn hoành hành
Bao nước mắt khổ đau và ly biệt.

 

Chốn bình yên bỗng nhuốm màu nỗi chết
Gặp nhau đây chẳng “tay bắt mặt mừng”
Xóm giềng gần như “nước lã người dưng”
Cùng một xứ mà bên ni bên nớ.

 

Chỉ một thoáng là người đi kẻ ở
Thiếu một hơi là “trăm nhớ ngàn thương”
Nghĩa tào khang bỗng đứt gánh giữa đường
Cùng khốn khổ, cùng chịu thương chịu khó.

 

Tháng mười đến, hoa dã quỳ sắp nở
Tràng hoa hồng đây chuỗi hạt lời kinh
Dâng Mẹ Mân Côi, Mẹ Chúa Thiên Đình
Kinh Kính Mừng khiến quỷ ma kinh hãi.

 

Có phải covid “dấu chỉ thời đại”
Thức tỉnh người sống vô cảm vô tâm
Chìm đắm u mê “văn hóa tử thần”
Bán rẻ lương tâm yêu cuồng sống vội.

 

Liều chân bước trong đêm dài tăm tối
Ai bám chắc vào danh lợi uy quyền
Ai tôn thờ “tiền là Phật là Tiên”
Kịp mở mắt sau một lần “dương tính”.

 

Chỉ đến lúc đắm chìm trong dịch  bệnh
Mới thấy đời nhiều gian dối bon chen
Chẳng là chi khi “xác đất vật hèn”
Vào đời trắng tay, lìa đời tay trắng.

 

Tháng mười Mẹ ơi! Thánh đường vắng lặng
Ngọn đèn chầu hiu hắt suốt đêm ngày
Thánh giá buồn, Chúa cúi mặt giang tay
Phòng Thánh Thể bước chân ai rất nhẹ.

 

Tháng Mười đến xứ nhà vẫn im thế
Thăm các Nhà Thờ dự lễ “on lai”
Lặng lẽ buồn không “chuông nguyện hồn ai”
Từng đám tang âm thầm ra đất thánh.

 

Đàn chim nhỏ trên ngọn cao tùng bách
Lũ bướm buồn mỏi cánh đậu hoa viên
Mẹ sầu bi khuôn mặt Thánh dịu hiền
Pietà, ôi nhiệm  mầu đau khổ

 

Fatima, làng quê xa xưa đó
Mẹ là Nữ Vương Rất Thánh Mân Côi
Sám hối, canh tân sứ điệp tháng mười
Nhờ chuỗi hạt cứu muôn người, nhân loại.

 

Dịch bệnh nhanh, con người sống chậm lại
Thấy mình thua loài chim sẻ chim sâu
Rơm rạ ngoài đồng ruộng thấp nương dâu
Lúa ngẩng đầu chỉ là bông lúa lép.

 

Sống chậm lại để thấy đời rất đẹp
Bởi con người là tuyệt tác tình yêu
Được Chúa quan phòng, chiều chuộng, nâng niu
Đường dương thế chẳng bao giờ lẻ bóng.

 

Mẹ nâng đỡ, Chúa cấm con thất vọng
Trên đỉnh đồi chiều xế bóng Can vê
Tận cùng tình yêu, đau đớn ê chề
Từ thập giá nở hoa ơn cứu độ.

 

Tháng mười đến, “năm không” đang còn đó
Vụn vặt lời quê kể lể dông dài
Có mẹ hiền như nắng ấm ban mai
Xin trao cả vào đôi tay Từ Mẫu.

 

Mầu nhiệm khổ đau nào ai hiểu thấu
Mẹ chuyển cầu “chưa ai phải về không”
Mẹ thánh thiêng, con cài áo bông hồng
Vì có Mẹ, con hết lòng trông cậy.

 

Joseph Trần Ngọc Hạnh.
10/2021.


 

unnamed

Tác giả bài viết: JOS. TRẦN NGỌC HẠNH 

Tổng số điểm của bài viết là: 6 trong 2 đánh giá

Xếp hạng: 3 - 2 phiếu bầu
Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây