TÔI CÓ LÀ CHI CŨNG NHỜ ƠN CHÚA
Francis Assisi Lê Đình Bảng
Tạ ơn Chúa, đã cho tôi được sống
Hít thở no nê sinh khí đất trời
Và thấm nhuần ơn mưa móc sinh sôi
Trong gió lá của bốn mùa suối tưới
Tôi lớn khôn giữa hoa đồng, cỏ nội
Với ngọt bùi, cay đắng của trần gian
Với chim muông cùng bờ bãi, non ngàn
Cũng khao khát những gạo tiền, cơm bánh
Cả những lao đao, khổ hình, khổ hạnh
Ấp yêu tôi trong bóng cánh của Ngài
Bao nhiêu gánh gồng nặng trĩu trên vai
Ra nhẹ tếch, tang bồng theo cơn gió
Tôi có là chi, cũng nhờ ơn Chúa
Vui cái vui của em bé được quà
Hát bài đồng dao “thả đỉa ba ba”
Em lên bờ, tôi lò cò xuống ruộng
Theo lũ chuồn bay ra bè rau muống
Xem trời ghen mưa, sấm chớp ầm ào
Tội nghiệp thân cò lộn cổ xuống ao
Trong gian truân, tôi vẫn còn được sống
Càng có tuổi, về già, càng trống rỗng
Đi hết vòng đời, còn lại gì không ?
Lòng mình hẹp, sao cảm thấy mênh mông
Kiễng chân mãi, nhìn không hơn ngọn cỏ
Tôi được ngần này, cũng nhờ ơn Chúa
Bạn thân quen, giờ mỗi phận, mỗi người
Có kẻ trùm mền, thèm mảnh áo tơi
Có kẻ phong phanh, quần đùi, áo lá
Số mạng của tôi, canh cô, mồ quả
Thất thổ, vong gia, gạo chợ, nước sông
Ra chốn ba quân, như bị trời trồng
Gan ruột, hình hài xác xơ rơm rác
Hỏi duyên sớm phai, hay tình đã nhạt ?
Có đôi mắt nào khóc buổi vu quy
Hay chỉ là một giọt nước tràn ly
Hôm qua khác và bây giờ đã khác ?
Vào sổ đoạn trường, thói đời khinh bạc
Mấy ai thương kẻ gác cửa đền thờ
Người cận vệ già chinh chiến thuở xưa
Nhớ chuyện của mình, tủi thân, đau xót
Nếu sa ngã trước mật đường, dỗ ngọt
Biết tìm nơi nao, nẻo đất, phương trời
Mình với mình, sao khoảng cách, xa xôi
Hương khói nhạt nhoà, phất phơ đền miếu
Cả những lúc còn ngó nghiêng, đàng điệu
Đời đương Xuân, nhan sắc, lắm yêu chiều
Đừng bỏ tôi, cành lau dập, hắt hiu
Cây cải về trời, rau răm ở lại
Nén bạc Chúa trao, có sinh lời lãi
Một thành hai, năm sáu chục, mười mươi ?
Hay sợ, đem chôn, giấu biệt mọi người
Bởi đến lúc, hơi sức tàn, mỏi cánh
Trong phút gian nguy, cả khi bất hạnh
Dù phải cắn rơm, cắn cỏ, ngậm cười
Là sao trên trời, cát biển ngoài khơi
Trong nỗi mong manh, tôi nhìn rất rõ
Chúa ở trong tôi. Tôi nương nhờ Chúa
Thật thẳm sâu, tôi thấy Chúa bồng bềnh
Trong nhịp phù du, vô thức, chông chênh
Cả trong ám ảnh mùa màng ôn dịch
Ngày đêm khát khô mạch nguồn Bí Tích
Buồn, trông giáo đường, cửa đóng, then cài
Hai năm rồi, cứ hàm thụ, on - line
Như tượng đá ngoài công viên vô cảm
Hãy dẫn tôi đi, chân trần, áo nhặm
Một mình tôi, vầng trăng muộn, đêm rằm
Trong nỗi cô đơn, có Chúa ghé thăm
Được ngủ giấc thật sâu trong bụng cá
Đấy là hành hương, để thành chánh quả
Để mang ơn, ơn được sống làm người.
Lạy Chúa Trời, đoái thương, nghe tiếng tôi
Cây đàn cũ, phím tơ chùng, tan tác.
Tác giả bài viết: Lê Đình Bảng
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn