Tại một khu an dưỡng, một chiếc xe du lịch sang trọng không may trục trặc.
Một người đàn ông thò cổ ra khỏi cửa xe nói :
“Ai có thể giúp tôi chui vào gầm xe vặn lại một con vít bị lỏng”.
Một quí bà ngồi cạnh khẽ nói :
“ Việc gì anh phải cuống lên như vậy, cứ trọng thưởng đi sẽ có người làm”.
Người đàn ông liền lấy ra một tờ giấy bạc trị giá 100 đồng, nói lớn :
“Ai vặn giúp tôi con vít, số tiền này sẽ thuộc về người đó”.
Một cậu bé định nhấc chân, nhưng bạn cậu ta níu lại :
“ Lời nói của kẻ có tiền liệu có tin được không?”
Nhưng cậu bé kia vẫn bước tới và nói: “Để tôi làm!”.
Thao tác rất đơn giản, loáng một cái cậu bé đã vặn chặt được con vít.
Sau khi bò ra khỏi gầm xe, cậu bé giương mắt nhìn người đàn ông, chờ đợi…
Người này vừa định đưa tờ giấy bạc cho cậu thì quí bà kia ngăn lại :
“Anh định cho nó 100 đồng à? Cho nó 5 đồng là đủ lắm rồi”.
Người đàn ông đưa 5 đồng tiền lẻ cho cậu bé, nhưng cậu lắc đầu không nhận.
Nghe tiếng cười la của đám đông, người đàn ông đưa thêm 5 đồng nữa.
Nhưng cậu bé vẫn lắc đầu không nhận.
Người đàn ông hơi bực tức nói:
“ Cậu chê ít à. Nếu chê ít thì ngay 10 đồng này, tôi cùng không cho nữa”.
– “Không, tôi không chê ít. Thày giáo của tôi dạy: ‘Giúp người không được lấy thù lao’.
Người đàn ông như không hiểu hỏi :
“Thế thì vì sao cậu vẫn chưa đi?”.
Cậu bé nói : “ TÔI ĐANG CHỜ NGÀI NÓI LỜI CÁM ƠN!”.
Nguồn tin: Quà tặng Tâm hồn
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn