1.MỘT CÕI ĐI VỀ
Ở đây, ngày rất dịu dàng
Tịnh không. Không một âm vang động hờ
Con thường hỏi rất vu vơ
Chúa ôi, biết đến bao giờ, đời con
Lặng thầm, như đá trên non
Trơ thân trầm tích, vô ngôn giữa đời ?
Ở đây, thời khắc êm vơi
Chút tro tàn giữa đất trời, phơi phong
Con thường hỏi giữa mênh mông
Chúa ôi, ngàn biếc, chen hồng, mà chi ?
Mai kia, cỏ lá xanh rì
Trông ra, mấy vạt tà huy mịt mùng
Ở đây, chiều tối rưng rưng
Lao xao bốn phía cây rừng lao xao
Con thường hỏi lũ trăng sao
Chúa ôi, quanh quất bến nào, đường quê ?
Ngước nhìn lên đỉnh Căn - Vê
Nửa khuya thao thức, còn nghe tiếng gà ?
Ở đây, nhìn thấu xương da
Trăm năm, còn mất. Đâu là hợp tan ?
Con thường hỏi những tro than
Chúa ôi, cả những phai tàn, về đâu ?
Đêm dày, ngồi nhẫn, canh thâu
Mới hay, mình giữa nông sâu, ngọn nguồn
Ơn Người, mưa móc trên con
Suối sông, đồng bãi, trào tuôn, vỡ oà
Rồi đây, mình cũng chia xa
Kẻ lên đầu núi, người ra cuối dòng
Cầm bằng một sợi tơ không
Thì xin làm hạt bụi hồng nhỏ nhoi
Rồi đây, người chẳng bên người
Hắt hiu cồn vắng, duềnh khơi, giang hà
Cầm bằng giọt lệ phôi pha
Chúa ôi, đời những phù hoa, hư huyền
Bao giờ con được treo lên
Để tan ra, để vào miền tịch liêu.
2 .VỀ VỚI THIÊN THU
Làm sao qua được hiện sinh
Nửa thân nặng trĩu, nửa linh hồn này
Mỏi mòn từng phút, từng giây
Chập chùng duyên khởi, biết ngày nào vơi ?
Chắp tay, lạy bốn phương trời
Lạy ông tinh tú, ngàn lời xót xa
Lạy mùa tuyết giá, sương sa
Một trăm năm ấy có là bao nhiêu ?
Lạy bờ sông quạnh, rong rêu
Cho ta yêu cả những điều phù hư
Nữa mai, vào cõi chân như
Hoang vu cùng với những mù mịt thôi.
3. THẦM THÌ VỚI NGUYỄN DU
Đã đành, ngoài nội, phơi sương
Kiều ơi, vực nước Tiền Đường nông sâu ?
Mỗi lời kinh, một rướm đau
Ba trăm năm ấy, mai sau, còn gì ?
Ta về, gặp lại tiên tri
Mới hay, quán chật, tà huy, trông chiều
Bao lần, cổ mộ xanh rêu
Tay không, mười nhánh dây leo nhạt nhoà
Bao lần, hạt lệ phôi pha
Từ em khóc giấu. Từ ta thương thầm
Bao giờ, của lễ, trân cam
Cũng là tơ tóc, đàn cầm riêng mang ?
Là khi tuyết rã, băng tan
Là khi về cõi bình an, vô thường
Đã đành, hạc nội, hơi sương
Kiều ơi, này nước cành dương cho nàng
Ta về, hỏi hết nhân gian
Rằng dan díu ấy, còn oan khiên nào ?
Mai kia, nhỡ có binh đao
Những ai, ai nữa, má đào, hồng nhan ?
Francis Assisi Lê Đình Bảng
Tác giả bài viết: Lê Đình Bảng
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn