Cơm áo cuộn tròn, gạo tiền xếp lại
Vui một ngày mừng lễ hội Thánh gia
Hạnh phúc cao quang, vinh hiển chói loà
Khắp vũ trụ năm châu và bốn biển.
Giông bão đi qua, nỗi buồn tan biến
Người muôn người hương nến với sắc hoa
Tay trong tay bao thân thiết mặn mà
Cha cùng mẹ dắt con lên Đền thánh.
Quỳ bên nhau, cuộc đời thôi cô quạnh
Lòng nhủ lòng đây khoảnh khắc thiêng liêng
Cha một bên và mẹ cũng một bên
Con đứng giữa nối hai bên thành một
Bản tình ca cuộc đời thêm thanh thót
Như đôi bờ làm nên một giòng sông
Cỏ xanh tươi tạo ra những cánh đồng
Ôi bát ngát mênh mông đời huyền diệu !
Gương Thánh gia, nhìn lên ta mới hiểu
Mới thấy mình còn thiếu cả Tin yêu
Thiếu nhân đức và thiếu đủ mọi điều
Lòng công chính, xin vâng,đời tín thác.
Chiều cuối năm mùa đông qua bàng bạc
Muôn sắc màu theo áo lụa tung bay
Gió heo may bên những dáng thu gầy
Anh với chị nhìn nhau, như là lạ …
Vợ liếc chồng, hôm nay mình đẹp qúa !
Tưởng như là thuở ấy của năm xưa
Việc của trời thì cứ đổ nắng mưa
Chuyện đôi lứa thời trăm năm duyên nợ.
Có phải ai với ai như ngờ ngợ ?
Hay với mình nghe một thoáng phân vân
Ngọn cỏ hồng nương bóng mát tùng quân
Tình với nghĩa cho vườn trần đẹp mãi
Gánh buồn vui dâng đời thêm hoa trái
Trái ngọt ngào, hoa lộng lẫy hương thơm
Tình người núi ngọc, nét đẹp Châu Sơn
Cám ơn em, những thiên thần tuổi dại
Cám ơn anh, chàng A-dam hăng hái
Cám ơn chị, nàng E-và đáng yêu
Trong mắt anh, em hiền thục diễm kiều
Trái tim chị, anh đại ngàn sâu thẳm.
Chiều qua mau theo những cồn mây xám
Ngày lại ngày, ước hẹn đến mùa sau.
Tác giả bài viết: Trần Ngọc Hạnh
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn