Ta đi về giữa tháng năm,
gió nồm vội vã về thăm nương đồng.
Mang theo hơi lúa thơm nồng,
phả hương lên ngọn sao hồng nắng trưa.
Hoa sao tỉnh giấc mơ xưa,
rủ nhau múa lượn đòng đưa lìa cành.
Hoa vàng ngập lối cỏ xanh,
hoa leo cửa sổ hoa giành lối đi.
Hoa quên cả tuổi xuân thì,
hoa rơi nhẹ hẫng hoa đi khắp miền.
Vườn đời nghe vọng cõi tiên,
chắp tay hoa nguyện triền miên kinh trời.
Mùa hoa sao rụng sao rơi,
kéo ta hướng mắt lên trời bao la.
Trên kia có một loài hoa,
cuối mùa xuân, gió nồm đưa hoa về.
Hoa rơi như một câu thề,
xa cành lìa cội trọn bề hư không !
Tác giả bài viết: Sơn ca Linh
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn