THƠ GỬI NGƯỜI EM QUÊ LŨ
Francis Assisi Lê Đình Bảng.
Chuyện tôi kể, từ lá rau, hạt cải
Chúa cho mọc lên, xúm xít cánh đồng
Có mùi nhà quê, chợ búa, bãi sông
Kẻ tưới, người gieo, bốn mùa tươi tốt
Chỉ mình Chúa, là muối men trong bột
Nấu nồi cơm to, no bụng, ấm thân
Yêu lấy đầy vơi của kiếp nhọc nhằn
Trăm nỗi, chín chiều, bao điều tất bật
Có lúc, vờ quên cơn đau, ruột thắt
Có những chiều, nghe nốt nhạc, chạnh buồn
Tội nghiệp thay, thương lứa tuổi còn son
Em, quê lũ ở cuối dòng, xa tít
Cây cầu yếu, gục đầu, trôi oan nghiệt
Xác Em đâu? Chỉ thấy lũ ngập tràn
Lũ vô tình trong bèo nước tan hoang
Có người phải đi gắp phân, bán máu
Đầu sóng chân mây,biết đâu mà đậu
Chúa gìn giữ Em trên chỗ nước nguồn
Biển có bao giờ nhiều muối, mặn hơn
Em đã trèo lên non cao của Chúa
Vẫn bặt tin Em, nhà dòng Hưng Hoá
Ôi, thế gian này, cũng đang qua đi
Cả đồng xanh vừa thắm thiết, xanh rì
Vui khấp khởi, vì đường xa đã đến
Cuống họng tôi, muốn dâng lên nghèn nghẹn
Biển và sông và lũ cứ ùa ra
Đâu thấy gì, giọt nước mắt xót xa
Đấy là đỉnh Căn Vê và thánh giá
Em chết trẻ và ra đi vội vã
Hoa cứ non tươi và lá cứ xanh
Như trái tim Em, là một phước lành
Thôi, Em nhé, đã vâng theo ý Chúa
Tới bến cảng của một miền đất hứa
Thuyền Em ra khơi, chở nặng một đời.
Tác giả bài viết: Lê Đình Bảng
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn