DÃ QUỲ VÀ HOA MAI.
(Thân tặng những người xa quê.)
Jos. Trần Ngọc Hạnh
Cành hoa mai chúc tết người viễn xứ
Dã quỳ vàng cho kẻ “ thiếu quê hương”
Nương rẫy, làng quê, hoa dại bên đường
Khi xa xứ bỗng đan thành nỗi nhớ
Ruộng thấp, đồi cao oằn vai một thuở
Đã thấy vui khi lúa mới đòng đòng
Chuông lễ lên đường nước đục, nước trong
Khổ lắm lắm ! đêm giao thừa…mía cháy
Mùa tưới tắm đêm trắng đêm ngoài rẫy
Vũng nước cuộc đời chấp chới sao băng
Dãi Ngân hà sao chẳng thấy Ngưu Lang ?
Nghe nước chảy, nụ hoa nào sắp nở ?
Lũ côn trùng đêm thì thầm to nhỏ
Nỉ non buồn hay khúc nhạc cầu kinh
Đất trời mênh mông, thui thủi một mình
Chờ con nước trên nguồn về bất chợt
Sương muối chưa qua, lại mùa gió lớn
Thất bát mùa màng, “cháo nóng húp quanh”
Cũng bánh chưng xanh, thịt mỡ, dưa hành
Ly rượu mật mừng Xuân cùng thế sự
Có những địa danh nghe như chiến sử
Hai lẻ một, Mít nài, Ba tám tư
Năm năm chín, Rú le… tự bao giờ
Thành máu thịt, áo cơm dân Núi Ngọc
******
Khi cuộc đời ở bên kia triền dốc
Trong mắt chiều đã soi bóng hoàng hôn
Như cá hồi bơi ngược nước lên nguồn
Thân giả hiệp nhớ quê cha đất tổ
Đến rồi đi như mây trời theo gió
Những bi hài oan khuất “ tấn trò đời”
Cứ “ khóc cười theo mệnh nước nổi trôi” ( P.D)
Ngày tháng cũ hom hem không trở lại.
Là cây cải, cứ lên trời theo cải
Phận rau răm, ở lại đắng rau răm
Có đêm ba mươi, đến độ trăng rằm
Vòng nhật nguyệt khiến “ sơn băng địa liệt”
Tháng Chạp kết, mười hai lần trăng khuyết
Lại thêm xuân, có nghĩa lại thêm già
Cánh chim nào cứ biền biệt bay xa
Có kịp về khi dã quỳ mới nở ?
Nghìn trùng xa cách, con chim lìa tổ
Biết “ bao giờ cho đến ngày xưa”
Đôi sánh đôi cùng đi lễ Giao thừa
Kỷ niệm đẹp vì đã thành… quá khứ.
Xuân trên cao cùng Đức Vua vũ trụ
Xuân thánh đức có Mẹ Chúa thiên đàng
Về xứ Châu, đến Đức Mẹ đầu làng
Đã thấy Mẹ đang âm thầm ngóng đợi
Muôn nẻo nhân sinh, đường đời trăm lối
Biển lớn, sông dài, truông, phá, sơn khê
Có Chúa cùng đi, theo Mẹ cùng về
Bến bình an, cả một đời hy vọng
Chiếc lá tàn đông bay qua mái tóc
Hương thời gian theo cơn “ gió Cố Trùm”
Gió huyền thoại về xóm ruộng, xóm trong
Lạnh cuối năm cho mai, đào ươm nụ
Tội nghiệp “ trâu già” kéo cày năm cũ
Luống nhọc nhằn, không “ ruộng mật bờ xôi”
Luống đau thương, nước mắt, luống ngậm ngùi
“ Cô vy” đến…đường giăng dây, đóng chốt
Chỗ này F không, nơi kia F một
Xé đêm trường, còi rợn rú, hoang mang
Xấu đẹp không màng, bịt mặt, khẩu trang
Mùa Xuân đến có chút gì vội vã!
Những được, mất như “ tái ông thất mã”
Chuyện Nước Trời, năm trinh nữ khôn ngoan
Sức khỏe, gia đình, hạnh phúc, bình an
Chỉnh cánh buồm…đừng phàn nàn hướng gió
Ai cũng có người để thương để nhớ
Một mái nhà, một tổ ấm bên nhau
Góc trời riêng, lưu luyến thuở ban đầu
Đơn giản thế… mà hạnh phúc cũng thế
Mùa Xuân đến, những mùa Xuân của mẹ
Tết đã về, nhiều cái Tết cùng cha
Hoa mai vàng, người năm cũ rất xa
Trong cõi lớn với mùa Xuân hy vọng
Sáu lăm năm, mừng Châu sơn, Núi ngọc
Xứ sở mình giờ “ đổi thịt thay da”
Nhưng “ đất lề quê thói” vẫn đậm đà
Bao giờ nhỉ…Ai về quê ăn Tết?
Xuân Nhâm Dần 2022
Tác giả bài viết: Jos Trần Ngọc Hạnh
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn