Tháng Tư về gió lay màu tóc bạc,
Nắng cũng hiền như mắt mẹ ngày xưa.
Giàn hoa giấy trắng nghiêng mình trước ngõ,
Nhắc ta về những kỷ niệm chưa phai.
Tuổi lục tuần lặng nghe mùa rất khẽ,
Chuyện vui buồn nào cũng hóa thinh không.
Chỉ mong tháng Tư về trong bình lặng,
Để lòng ta an trú với mây hồng.
Tháng Tư về, trời đất như dịu lại, bớt đi cái se lạnh của những ngày đầu năm nhưng cũng chưa quá oi ả như mùa hạ sắp tới. Ở cái tuổi lục tuần, ta không còn vội vàng đếm tháng ngày, không còn hối hả với những lo toan cơm áo, mà lặng lẽ ngắm thời gian chảy trôi, như một dòng sông lững lờ sau bao mùa thác lũ.
Tháng Tư của ta bây giờ chẳng còn là những nỗi háo hức của tuổi trẻ hay những tất bật của tuổi trung niên. Nó giống như một khoảng lặng êm đềm, nơi ta có thể thong dong uống chén trà xanh, ngắm giàn hoa giấy nở rộ bên hiên nhà, lặng nghe những cơn gió giao mùa khẽ lùa qua khung cửa sổ.
Ngày trước, tháng Tư là mùa thi cử của lũ trẻ, là những buổi tối ngồi bên bàn học nhắc nhở con cái từng con chữ, từng phép toán. Giờ đây, lũ trẻ đã lớn, đã bay đi như đàn chim rời tổ. Căn nhà trở nên rộng hơn, nhưng cũng vắng hơn. Ta học cách quen với những khoảng trống, với những bữa cơm ít người, với những giấc ngủ không còn gián đoạn vì tiếng con thơ quấy khóc.
Tháng Tư cũng là mùa của những ký ức cũ ùa về. Những năm tháng tuổi trẻ bôn ba, những gương mặt thân quen của một thời xa ngái. Lũ bạn học ngày nào giờ đây tóc đã ngả màu, có đứa vẫn còn đó để cùng hàn huyên chuyện xưa, có đứa đã đi thật xa, chỉ còn lại chút kỷ niệm nhạt nhòa trong trí nhớ.
Tuổi lục tuần, ta học cách trân trọng từng khoảnh khắc. Đã không còn tiếc nuối những điều chưa làm được, không còn mải miết chạy theo những giấc mơ chưa trọn vẹn. Ở tuổi này, ta không còn chờ đợi hay mong cầu điều gì quá lớn lao. Tháng Tư đến, chỉ mong mình vẫn còn sức khỏe để dạo loanh quanh, để trò chuyện cùng bạn đời về những ngày tháng đã qua, để mỉm cười khi nghe tiếng con cháu ríu rít trong những lần về thăm nhà.
Những năm gần đây, ta tìm thấy một niềm vui mới khi góp chút công sức nhỏ bé cho cộng đoàn, chăm sóc Trang Tin xứ đạo, nơi lưu giữ những thông tin, những hình ảnh, những câu chuyện sẻ chia đầy ý nghĩa. Mỗi bài viết đăng lên, mỗi tấm ảnh được chia sẻ đều mang trong đó hơi thở của cuộc sống, của đức tin và tình yêu thương. Công việc này giúp ta bớt đi khoảng trống cô đơn, và là một cách để kết nối với cộng đồng, để tìm thấy niềm vui trong những điều giản dị nhưng đầy giá trị.
Có lẽ, càng lớn tuổi, người ta càng học được cách chấp nhận. Chấp nhận rằng thời gian không ngừng trôi, rằng những điều cũ kỹ rồi cũng sẽ lùi dần vào quá khứ, rằng ta không thể giữ mãi bất cứ thứ gì trong tay. Chỉ có những mùa tháng Tư là vẫn thế, vẫn dịu dàng, vẫn trầm lặng, như một người bạn tri kỷ nhắc ta sống chậm lại, nhẹ nhàng hơn với chính mình.
Tháng Tư năm nay lại về. Ta lặng nhìn những cánh hoa bay trong gió, lắng nghe tiếng lòng mình nhẹ tênh như một buổi chiều muộn, bình thản, an yên.
Tháng 4/2025 - Đông Huyền
Tác giả bài viết: Đông Huyền
Những tin cũ hơn