Giáo Xứ Châu Sơn

https://giaoxuchauson.vn


CHUYỆN VUI CUỐI TUẦN

Smile Jesus

SUY TƯ VUI VỀ CHÚA GIÊSU.

 

Ở buổi uống nước nọ, anh M kể mình mớ thế này:

-khi đêm mình mớ vợ ..chết, ôi chao ôi! Mình khóc quá trời trời! do bị đập mạnh vô mông nên mình tỉnh..thì ra do khóc to nên bị bả đét một cái nên thân!

-Ai bảo..! Ai bảo..!có lẽ hồi chiều gặp ả nào đẹp! vài anh trêu khéo! Rồi cả bàn cười!

Tràng cười xong, tôi cười.. cười .. hỏi:

-Hỏi anh em, trên đời có ai ngủ không mớ không?

 Lặng thinh một chốc; rồi ông Q nói:

-Theo tui, có lẽ người bị bệnh tâm thần!

tiếp liền, ông K nói:

-Tôi nghĩ là những người đang bị sống đời sống thực vật!

Hôm đó có ba ả  nữa, ả G cười cười :

-Theo em là Chúa Giêsu, vì Chúa biết trước mọi sự, nhờ đã biết trước nên Ngài có lẽ nỏ mớ.

Cả hai bàn đều cười: -Chúa làm người như ta thì Chúa cũng mớ chơ..hệ! Ai cũng đồng ý.

Tôi đệm thêm: Chúa mớ là có, nhưng chắc Ngài chỉ mớ đẹp, mớ điều tốt thôi! chứ không mớ lẫn lộn có cả chuyện xấu như chúng ta phải không anh em?

Tiếc hệ, Tân ước không kể lại một cái mớ của Ngài hệ! eeng T tiếc tiếc!

-Có điều hay này: chúng ta mớ sáng chế ra một dụng cụ chi đó nhưng ban ngày không chế ra được! còn Chúa Giêsu thì khác, sáng chế trong mớ thì Ngài sẽ làm được.Tôi tiếp.

-Đúng! đúng! Chúa thì làm được! đâu phải mày mò, học hỏi như ta. Vài ba anh ưng ý như tôi.

…………………………….

Phàm ban ngày hoọc(nói) chuyện gì phấn khởi thì đêm lại thường mớ lại. Tôi cũng hay bị kiểu đó!  tối bữa nớ thế là tôi mớ về giấc mớ của Chúa Giêsu.

 

                                                 ***
 

images

  
GIẤC MƠ CỦA CHÚA GIÊSU

 

Buổi sáng nọ sau ăn sáng, gia đình ông Giuse ngồi uống nước dưới giàn nho gần cửa vô nhà bếp. Sau giây phút trầm lặng, mẹ Mari đặt ly nước xuống bàn, nhẹ nhàng khẽ quay sang Chúa:

-Khi đêm con mơ gì vậy con?

-Uả! sao mẹ biết chứ?

-Bởi mẹ nghe con khóc nho nhỏ. Mẹ Mari đáp lại.

Bố Giuse thêm vào:

-Phải rồi! bố cũng nghe vậy đấy!

Thế là cả hai ba mẹ vừa cười trong âu yếm vừa bảo Chúa kể lại.

-Dạ! con mơ đang đến một nước ở châu Phi! Chao ôi! đi đâu con cũng gặp người dân ở đây đã đông lại quá khổ bố mẹ ạ! họ sống ở mức mà con không ngờ như vậy! phải nói là cảnh một “bầy người”cũng chẳng sai! Dân Do thái nước ta hiện tại tuy phải sống dưới ách thống trị của Đế quốc La mã nhưng không đến nỗi thê thảm như vậy! Chúa Giêsu trả lời.

-Có lẽ con sốc chuyện gì …nên mới làm con phải khóc?  Mẹ Mari hỏi.

-Dạ đúng! lúc đó, con vô một làng nọ, cả làng..tan hoang! các trẻ em đã đen như …than lại chỉ còn da bọc xương! Có mỗi cái đầu và cái bụng là to hơn cả! chúng đi không vững, nhiều đứa phải nằm thoi thóp, người lớn cũng không hơn gì! Họ bảo…mấy năm liền bị hạn hán nặng nề lắm, nay không còn thức ăn nữa! gia súc gia cầm đều chết cả rồi! Chúa kể lại.  

- Chắc con vô tình chỉ đến một nơi nhỏ nào đó gặp cùng cực vậy thôi! Chứ chẳng lẽ cả đất nước của họ đều vậy sao? Mẹ nhắc.

-Không mẹ ạ! Chúng con đã đi rất nhiều nơi trên châu này đều vậy cả!

-Uả! không phải con…đi một mình à? Vậy con đi với những ai?

-Dạ có anh Lanu, anh Bihu, anh Toja, anh Gerit và anh Yudit đó mẹ ạ.

-Những sáu người! vậy chúng con phải dùng mấy con lạc đà?

-Không! Con mơ khi đang ở đất nước mình, con hướng dẫn cho 10 anh em  làm ra một cái xe bằng sắt ở năm ngoái đó mẹ! nó chạy bằng dầu Ôliu hỗn hợp; có thể chở được…20 người! nhưng chúng con chỉ đi sáu người vì phải mang theo hàng để giúp người nghèo nữa đó.

-Thật sướng hì! khỏi phải nuôi lừa nuôi ngựa để cưỡi, mà chở lại được ít con nhỉ?  Bố Giuse thích thú thêm vào, rồi bố nói tiếp:

- Nhưng ở đây là giấcmơ của con, dân châu này đói khổ! Biết đâu thực tế dân ở đó có cuộc sống sướng hơn dân chúng ta! bố Giuse cân nhắc.

-Không đâu anh ạ! con mình đâu phải như chúng ta; tuy chỉ ở một chỗ, nhưng con mình thấu suốt hoàn cảnh mọi nơi trên trái đất này đấy anh ạ! Thành thử..chỗ… tuy mơ mà là thực tế đó anh ạ. Mẹ Mari đáp lại.

-Cái xe con mơ đó, mấy..chân hả con? chân nó bằng gì? nó nhảy có nhanh hơn lạc đà vài lần không con? Ban đêm chắc nó không đi được con nhỉ? vì ..không có mắt! Bố Giuse dồn dập hỏi con mình!.

-Không phải chân mà gọi là bánh xe bố ạ! Chúng con lấy một loại mủ cây đem nấu lên, pha chế rồi nặn đúc! Lạc đà nhanh ăn thua gì bố! phải nhanh gấp cả chục lần đấy bố ạ! Còn ban đêm ư! nó vẫn đi được, chúng con làm một cục phát lửa, to cỡ trái bí ngô, nó chiếu sáng phía trước cả hằng chục bước đó bố ạ; Đối với con chẳng cần cái đèn này con vẫn lái được! chẳng qua để cho mấy ảnh khi thay phiên nhau lái thôi! Chúa dẫn giải.

-Bố chợt nghĩ: -đất nước ta bị bọn đế quốc La mã cai trị lâu rồi, vậy mà chúng vẫn chỉ biết dùng lưng ngựa để chạy đánh nơi này cướp nơi nọ mà thôi, bố nghĩ: nếu con tổ chức chế ra một cái rồi sai đồ đệ chạy cho lũ quan Rô-ma thấy, chúng nó sẻ vội vã tìm đến thương lượng với con để lấy xe và cách chế tạo, đem về Roma cho vua nước mẹ của chúng. Bố tin chắc La mã sẽ vui vẻ trả tự do độc lập cho nhân dân ta đó con! Con nghĩ sao?

Chúa chưa kịp trả lời, bỗng máy di động của bố đổ chuông, rồi có tiếng nói:

 -Allô! ông già ơi! quan Judip đây! cha con ông đã làm xong bộ bàn ghế cho tôi chưa? Chiều nay tôi đến lấy được không! thế nào?

-Thưa! gần xong, chỉ làm đẹp độ vài giời nữa là được, độ bốn giờ đến lấy nhé!

Bố Giuse vừa cất di động vào túi, Chúa Giêsu liền nói:

 - Bố ơi! bố con ta xắn tay làm bây giờ cho kịp đi bố nhỉ!

                                                       ***                                              

Phạm Thanh Hoàn
 

tải xuống

Tác giả bài viết: Phạm Thanh Hoàn

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây